Total Pageviews

Saturday, January 22, 2011

CHXHCN Việt Nam Muôn Năm?

Năm 1975, cuộc chiến tranh giành quyền lực của hai chủ thuyết Tư Bản – Cộng Sản kết thúc ở Việt Nam với hàng triệu người dân Việt Nam nằm xuống trên cả hai miền Nam Bắc. Sau khi chiến tranh chấm dứt trên một đất nước đã gánh chịu quá nhiều tang thương lịch sử, có lẽ niềm vui chân chính của người dân (nếu có) là chiến tranh và bom đạn đã không còn tiếp tục tàn phá đất nước và gây tang thương cho người dân Việt Nam. Tại thời điểm đó, ở độ tuổi bắt đầu trưởng thành, như bao thanh niên khác đầy lý tưởng, tôi cũng nghĩ rằng, đất nước đã hòa bình rồi, từ đây đồng bào cả nước sẽ nổ lực chung nhau góp sức để xây dựng một nước Việt Nam công bằng, ấm no và tiến bộ hơn trong thời chiến.

Thế nhưng niềm vui và hy vọng bắt đầu tan biến dần khi vào ngày 5 tháng 11 năm 1975, Đảng Cộng Sản Việt Nam đã chỉ đạo Chính phủ Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam “tự giải tán” sau khi “đã hoàn thành vai trò” lịch sử của mình. Kế đến, vào ngày 2 tháng 7 năm 1976, tia hy vọng cuối cùng của người dân miền Nam cũng tiêu tan khi chính thể chế còn mang từ “Dân Chủ”, nước “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa” bị thay bằng một chính thể mới, nước “Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”.

Ngày nay khi được hỏi “CHXHCNVN” là gì? có lẽ “thắng lợi” (nếu cho là như thế) duy nhất của Đảng Cộng Sản Việt Nam đạt được là đại đa số người Việt Nam trong nước dù mù chữ đi nữa cũng đều trả lời không cần suy nghĩ rằng đó là chữ tắt của quốc hiệu: “Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”.


Sau khi đất nước hòa bình, hơn 30 năm dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản Việt Nam, chúng ta thử xem lại thực chất cuộc sống của hơn 85 triệu người dân trong nước dưới thể chế CHXHCN Việt Nam ngày nay như thế nào?

Trước tiên, về phương diện kinh tế, chỉ sau vài năm điều hành đất nước, từ chủ trương sai lầm này đến chính sách phá sản và hại dân khác, tầng lớp trí thức, tiểu thương và công nghiệp của miền nam Việt Nam bị xóa sổ, nạn đói bắt đầu xuất hiện trong một nước được coi là “vựa lúa của Đông Dương” trước ngày đất nước thống nhất. Cũng từ đó, ngoại trừ các đảng viên, cái thiên đường lý tưởng “Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” từ từ cũng biến thành ảo giác, để ngày nay hơn 85 triệu dân vẩn đang phải sống trong một nước “Cộng Hoà Xã Hội Chết Nghèo” Việt Nam. Nghèo nàn và lạc hạu đến mức giai cấp lao động công nhân thất nghiệp và nông dân không còn ruộng đất để canh tác bị “Đảng cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động…” (Điều 4 Hiến Pháp Việt Nam) bán đi làm nô lệ tân thời của thế ky& 21 dưới hình thức “xuất khẩu lao động”. Phụ nữ Việt Nam cũng được ồ ạt tổ chức “xuất ngoại” để kết hôn hoặc bán thân cho công dân các nước giàu có hơn để mang ngoại tệ về nuôi sống và duy trì chế độ độc tài, thoái hóa và vô luân.

Về góc độ dân quyền, sau ngày đất nước hòa bình, dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản Việt Nam, cả một dân tộc đã bị cưỡng bức chấp nhận và tôn sùng một ý thức hệ ngoại lai, hoang đường gọi là “Chủ Nghĩa Mác Lê” để xây dựng một thiên đường ảo tưởng trong mơ cho dân tộc Việt Nam. Và cũng từ đó, nhân danh một nhà nước “của dân, do dân, vì dân” Đảng Cộng Sản Việt Nam đã hiện hình thành “Đảng Cảnh Sát” uy hiếp và đàn áp cả dân tộc Việt Nam sống trầm luân trong nghèo khổ và nhục hận để tước đoạt đi cái quý giá nhất đối với con người là Tự Do. Hơn 85 triệu dân đã không còn tư duy vì chỉ dám suy nghĩ và nói những gì bộ máy đàn áp cho phép suy nghĩ và phát biểu. Dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản Việt Nam, “Chủ Nghĩa Mác Lê” đã biến nước Việt Nam thành một Nước “Cộng Hòa Xã Hội Chết Nhát” Việt Nam vì ngoại trừ một thiểu số rất ít người Việt Nam có tư duy thật sự và đủ can đảm dám suy nghĩ đến khái niệm dân chủ và tự do.

Còn về mặt văn hóa giáo dục, từ một nước có bốn ngàn năm văn hiến, chỉ sau hơn vài thập kỷ, với chính sách ngu dân, nước Việt Nam đã không còn tạo ra được anh tài. Vì cuộc sống và sự an thân, các bậc thầy cô đã chấp tiếp tục nhồi nhét cho thế hệ con cháu Việt Nam từ mẩu giáo đến đại học tư tưởng và một ý thức hệ hoang đường, những môn học và những giáo điều mà ngay cả giảng viên cũng không còn tin. Với mục đích dể cai trị, thay vì đào tạo được người trí thức có tư tưởng bộc phá và tự do, nghành giáo dục của nước “Cộng Hòa Xã Hội Chết Ngu” Việt Nam đã tạo ra những học sinh có kiến thức cơ bản nhưng không có dũng khí, tư duy độc lập và khả năng phản biện để tự đặt câu hỏi và tìm lời giải đáp cho các vấn đề nhức nhối phát sinh trong xã hội. Ngược lại, con em của các cán bộ đảng viên có chức quyền thì được du học để mở mang kiến thức hầu sau này trở về tiếp tục duy trì chế độ bốc lột và đàn áp dân tộc Việt Nam.

Sau hơn 30 năm độc quyền lãnh đạo đất nước, về mặt chính sách đối nội, một chính quyền tự cho là “của dân, do dân, vì dân” đã xây dựng một hệ thống pháp luật đầy mâu thuẫn và nghịch lý với mục đích dùng làm công cụ hợp pháp để trắng trợn cướp đất của nông dân, các đoàn thể tôn giáo (luật đất đai) và thẳng tay đàn áp và bỏ tù những người Việt Nam yêu nước có ý kiến hoặc phê bình chính sách nhà nước (luật hình sự). Tự ái dân tộc của hơn 85 triệu người Việt Nam kiêu hùng và bất khuất ngàn năm phải bị tổn hại nặng nề vì phải sống ô nhục trong một nước “Cộng Hoà Xã Hội Chết Nhục” Việt Nam khi Đảng Cộng Sản Việt Nam cướp đất của chính dân tộc mình để đem hiến cho ngoại bang.

Vào đầu thế kỷ 21 này, khi các dân tộc khác trong khu vực được hưởng ấm no, giáo dục, hạnh phúc thì hơn 85 triệu dân Việt Nam vẫn phải sống dưới sự đàn áp, nghèo nàn, lạc hậu và tủi nhục dưới sự lãnh đạo của các đảng viên vô tài, vô đức, vô liêm sỉ, chỉ muốn nắm gĩư quyền lực để tiếp tục được sống huy hoàng trên những thống khổ triền miên của chính dân tộc Việt Nam.

Đã đến lúc phải thay đổi chính quyền và hãy hành động như Hồ Chí Minh đã tuyên bố: "Hễ chính phủ nào mà có hại cho dân chúng thì dân chúng phải đập đổ chính phủ ấy đi và gây nên chính phủ khác" (Hồ Chí Minh, Toàn Tập, Nhà Xuất Bản Chính Trị Quốc Gia, Hà Nội, 1995; T.2; tr. 270).

Toàn dân Việt Nam, Sĩ, Nông, Công, Thương và cán bộ còn có lòng yêu nước không thể để thế hệ hiện nay và tương lai của con cháu chúng ta phải sống trong một Xã hội “Chết Nhát”, “Chết Nghèo”, “Chết Ngu ” và “Chết Nhục” Việt Nam. Chúng ta hãy ngẩng cao đầu noi gương những anh hùng dân tộc trong lịch sử, những nhà trí thức yêu nước và đảng viên thức tỉnh để xét đoán bằng tư duy độc lâp của mình, nhất quyết không để nhân phẩm bị xúc phạm và lòng tự trọng dân tộc bị chà đạp. Chúng ta phải có ngay hành động đồng loạt, dứt khoát và đấu tranh quyết liệt bằng mọi hình thức (như phát biểu, viết blog, tạo trang web, phản biện, khiếu nại, kiện tụng, biểu tình, bãi chợ, đình công, bãi trường, đóng cửa công sở và xí nghiệp, từ chức, tự giải thể …) hầu sử dụng sức mạnh của đại đa số để vô hiệu hóa chính sách đàn áp của một chế độ do chỉ một thiểu số người bất tài, tàn bạo, bóc lột, tham ô, vô nhân, phản quốc và hại dân hiện nay điều hành.

Sau khi chính phủ tàn bạo, bóc lột, tham ô, vô nhân, phản quốc hiện nay bị vô hiệu hóa hoặc đầu hàng, chúng ta sẽ cùng xây dựng một đất nước mới không còn mang ý thức hệ “Chủ Nghĩa” mà thay vào đó một xã hội dân sự mang tính “Chính Nghĩa” để tổ quốc Việt Nam thoát khỏi thảm họa nghèo nàn, dốt nát và lạc hậu ngàn năm!

Dương Hiển Long

http://vndctd.blogspot.com/2009/09/chxhcnvn.html

Sunday, January 16, 2011

‘Go.vn’: Ngục Tù Mạng Xã Hội mới Việt Nam?


Vài hôm nay  chúng tôi rất bân khuân khi được biết là nhà nước Việt Nam đã lập tức tạo ra một mạng xã hội có tên là ‘Go.vn’.  Chúng tôi nghĩ rằng trong lảnh vực thông tin xã hội này, nếu chính phủ đã nhúng tay thì không phải là chuyện tốt lành.

Không phải là một sự ngẩu nhiên mà chính phủ Việt Nam đã nhận thức một  sự thách thức rất trầm trọng về quyền lực của một số mạng xã hội (như Facebook), và đã ngăn chặn người Việt Nam sử dụng nó (Facebookers Việt Nam)  và một số mạng xã hội khác như worldpress, Blogspot, Multiply … không ngừng tấn công (DDos) kềm hảm thông tin phổ biến giữa các người xử dụng trên các mạng xã hội đó (Các trang thông tin độc lập bị đánh phá ngày càng dữ dội ).

Như quang điểm của người đã sáng tạo ra Internet (Sir Tim Berners-Lee), Internet được phát minh dựa trên nguyên lý là một hệ thống mở toàn cầu mà mọi người đều có quyền phát biểu một cách dân chủ tự do và bình đẳng tư duy, ý tưởng của mình.

Ngược lại, Sir Tim Berners-Lee đã cảnh báo, các mạng xã hội nếu bị thao túng bởi các thế lực phản dân chủ sẽ tạo thành những “đảo ngục tù” để kiểm tra và giam lỏng tất cả những ý tưởng trái ngược với chủ trương và đường lối của những người kiểm soát mạng đó. (Tim Berners-Lee warns of threats against web)
Song song với việc cấm sử dụng các mạng trên thì nhà nước Việt Nam đã lập tức tạo ra một mạng xã hội có tên là là go.vn để gián tiếp ‘lùa’ những người xử dụng các mạng xã hội bị cấm vào một ‘ngục tù tư tưởng mới’ mà nhà nước có thể kiểm soát tư duy, ý kiến, và thông tin trao đổi trong mạng xã hội đó với mục đích là “U Mê  Hóa” dân tộc Việt Nam thêm vài mươi năm nửa.

Các bạn trẻ hãy đoàn kết và thông tin cho nhau biết sự lợi hại của việc bị ép buộc phải sữ dụng bất kỳ một mạng xã hội nào mà không có sự lựa chọn. Phải biết rằng quyền được suy nghĩ và phát biểu là quyền thiên liên và tối cao nhất mà con người có so với tất cả các loài vật khác.

Tất cả những người yêu chuộn tự do ngôn luận, dân chủ và mong muốn nước Viêt Nam còn có tương lai hãy tránh và không xử dụng bất kỳ một mạng xã hội nào do bất kỳ chính phủ và chế độ nào kiễm soát vì tất cả những gì người xữ dụng suy nghĩ , đọc và viết đều có thể sữ dụng làm ‘chứng vật’ để buộc tội người đó!


Các bạn trẻ hãy đoàn kết và sáng suốt đừng tự ngây thơ vô tội mà tự mình chui vào cái ‘ngục tù tư tưởng’ mới  do bọn chúng xây và kiểm tra để cho chính bản thân các bạn còn thấy ánh sáng của tư duy và tự do của tư tưởng.

Hoàng Diệu

Friday, January 14, 2011

Ai có quyền quyết định “VN nên có đa nguyên, đa đảng không?”

Trước cái gọi là Đại hội Đảng lần thứ XI, không biết đồng bào Việt Nam khác nghĩ gì khi trên các phương tiện truyền thông Việt Nam, có một tên Đinh Thế Huynh, Ủy viên trung ương đảng đả khẳng định trong một cuộc họp báo ở Hà Nội rằng “VN không có nhu cầu và dứt khoát không muốn đa nguyên, đa đảng”.

Toàn thể dân tộc Việt Nam hơn 80 triệu người (trừ hẳng 3,6 triệu đảng viên ĐCSVN) có bao giờ ủy quyền cho tên Đinh Thế Huynh quyết định là “VN không có nhu cầu và dứt khoát không muốn đa nguyên, đa đảng”

Nếu số liệu của TỔNG CỤC THỐNG KÊ Việt Nam (2010)  là đáng tin cậy, thì dân số cả nước Việt Nam năm 2010 được ước tính là 86,93 triệu người.

Dù có đại diện tiếng nói của tất cả 3,6 triệu đảng viên ĐCSVN (không sót một tên đi nửa) thì chỉ vỏn vẹn có 4.14%  (3,6 triệu/86,93 triệu) thì có thể quyết thay cho 83.33 triệu dân (95.86%) hay không?

Nếu chỉ lấy số lượng của cái gọi là 1.377 “đại biểu” (không sót người) ở đây phải nói rỏ rằng của đảng viên ĐCSVN chứ không phải của toàn dân tộc thì chỉ là một con số vô nghĩa 0.0015% (1,377 /86,93 triệu)

Còn nếu chỉ lấy một tên Đinh Cái Gì đi nửa thì mà phát biểu loạn ngôn thay một đảng chính trị tự cho là “đỉnh cao trí tuệ” mà những người lảnh đạo đảng đó không hiểu rằng lời phát biểu đó chỉ là ngong cuồng và dốt nát thì làm sao lảnh đạo và dìu dắt được tương lai và quyết định được cho sự tồn vong của hơn 86 triệu người dân Việt?

Lời đề xuất chúng tôi: Dưới sự giám sát của các cơ quan quốc tế, tôi kêu những người nắm quyền đương thời hãy tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý của hơn 80 triệu người dân Việt Nam được tự mình rỏ ràng quyết định cho câu hỏi quan trọng mà đơn giản sau đây:

“VN nên có đa nguyên, đa đảng không?”

1)      Nếu kết quả đại đa số quyết định của người dân là “không” thì câu phát biểu của tên Đinh Cái Gì đó là có ý nghĩa và không ai phủ nhận được ĐCSVN là “đỉnh cao trí tuệ” và danh chánh ngôn thuận có nhiệm vụ thiên liên dìu dắt được tương lai của hơn 86 triệu người dân Việt Nam.

2)      Còn nếu kết quả đại đa số người dân Việt quyết định là “có” thì chúng tôi nghĩ rằng sau hơn 35 năm độc đảng, độc quyền, không có một ai có thể làm khác ý của dân, phải tiến hành tự giải thể và nhanh chóng toàn dân sẽ được thật sự dân chủ mà lựa chọn thể chế chính trị và những người thật sự có tài đức để lảnh đạo Việt Nam, hầu tương lai con cháu đời sau của đất nước này còn một niềm hy vọng!

Hoàng Diệu